Đau
Trời về khuya khá lạnh.Người và xe thưa dần,mưa rơi lất phất quyện vào tiếng chổi quét rác khô khốc càng làm tăng vẻ u buồn của màn đêm.Tuấn co ro thu mình lại tại một góc khuất cuối đường.Vậy là hôm nay lại thêm một ngày ế ẩm nữa rồi,Tuấn ngửa mặt lên trời,buông một câu cảm thán mà thấy lòng rối bời…Anh nhớ vợ…và anh cũng muốn về nhà lúc này như chú Bảy và anh Tư,hai anh em-đồng nghiệp chạy xe ôm…những người tuy nghèo khó nhưng đều có những mái ấm gia đình,những người vợ hiền như anh.Nhưng nỗi sợ hãi-hay nói chính xác hơn là sự hờn giận,tự ái của người đàn ông trong Tuấn đã níu chân anh.Đã hơn 2 tháng nay kể từ khi lấy vợ,cái ngày cưới ấy,đêm động phòng định mệnh ấy vẫn luôn ám ảnh trong anh,không dứt ra được.Cái ngày mà bất cứ thằng đàn ông nào sau đó cũng hoan hỉ,hả hê …trừ Tuấn.Đông Nhi,vợ Tuấn,vốn là một cô gái hiền thục và nết na hết mực,cô là con gái rượu của ông Lâm,bạn thâm giao với ba Tuấn,và cô cũng là niềm tự hào của gia đình ông,một đóa hoa tươi thắm và tràn đầy sức sống với biết bao ong bướm vờn quanh nhưng nàng luôn giữ được nét đoan trang của một cô gái sắc son tuổi đôi mươi.Tuấn biết Nhi qua những lần hai ông bạn già trà dư tửu hậu và hứa với nhau sẽ dựng vợ gả chồng cho hai đứa con của mình,cho tình càng thêm thân.Và một đám cưới nghèo nhưng đầy nghĩa tình,ấm áp,được sự ủng hộ của gia đình cả hai bên đã diền ra tốt đẹp.Hai vợ chồng Tuấn quyết định dắt díu nhau lên đất Sài Gòn lập nghiệp.Nhưng thời buổi bây giờ người khôn kẻ khó,làm gì để có tiền mưu sinh đúng là một thách thức thật sự đối với đôi vợ chồng trẻ,cà hai thuê một căn nhà nhỏ,và Tuấn đành dùng ít tiền dành dụm được mua tạm một chiếc dream cà tàng chạy xe ôm,Nhi vợ anh thì công nhân may kiếm sống trang trải qua ngày.
Nói lại về cái đêm động phòng định mệnh…Tuấn đã mong chờ giây phút này biết bao lâu rồi…Nhi nằm đó,đôi mắt nhắm nghiền hồi hộp,Tuấn lần giở từng nút áo…hơi thở ngắt quãng của nàng càng làm Tuấn thêm kích thích…đây là giây phút hạnh phúc nhất của đời anh vì Tuấn biết chắc chắn rằng nàng vẫn còn trinh nguyên…Đầu óc Tuấn như mụ mẫm đi khi chứng kiến một tòa thiên nhiên lộng lẫy trước mắt.Nhi nằm đó,mắt vẫn nhắm nghiền e thẹn pha lẫn hồi hộp…”Có đau không anh?” nàng lo lắng.Nhưng Tuấn cũng như hàng triệu thằng đàn ông khác trên thế giời trong hoàn cảnh này đều có một câu trả lời như nhau.”không đau đâu em,sẽ thích nữa là đằng khác”.Không thể chờ lâu hơn được nữa,Tuấn lao vào hùng hục như một con trâu nước,như muốn cắn muốn xé thảm cỏ non trước mắt…Hai phút trôi qua trong im lặng buộc Đông nhi phải mở mắt,một phần vì nàng thấy nhột nhạt phần hạ thể,phần khác những giọt mồ hôi lăn dài trên người Tuấn đã làm cả hai ướt sũng.nàng cất giọng lo lắng và hỏi một câu không thằng đàn ông nào trên thế giới muốn nghe “Sao vậy anh”.Bên dưới Tuấn vẫn đang lui cui,hì hục cố đưa dương cụ của mình vào âm đạo của nàng nhưng vô vọng,.Anh chết lặng nhìn vợ hồi lâu,rồi chán nản bước xuống giường,khoác áo ra ngồi trước cửa.Nửa gói thuốc bỗng chốc hết veo nhưng lòng sao vẫn rầu não ruột.Anh không ngờ rằng cơn sốt rét rừng năm nào khi Tuấn đóng quân ở Quân đoàn bốn lại có kết cục tai hại như vậy.Trong đầu chợt nghĩ đến lời khẳng định khi nãy,quả đúng là vợ anh sẽ không hề đau thật…
Tuấn nhếch cười,nụ cười đau đớn của một người chồng bị liệt dương…
Và những ngày sau đó….vẫn vậy,chồng ngồi chán nản rít thuốc một mình…vợ vẫn còn trinh….
Tuấn cảm thấy sợ mỗi khi đêm về,biết rằng vợ anh là người nết na,đoan trang và không đòi hỏi nhưng dù gì thì giọt nước cũng phải tràn ly thôi.Thế là sau khi cơm chiều xong, cứ tầm 7h tối ,Tuấn lại lấy lý do kiếm thêm thu nhập để xách xe chạy vòng vòng tìm khách,và cũng để né tránh những cảm xúc-khi đêm về- đến tận 8h sáng hôm sau mới mò về… và mọi rắc rối phát sinh từ đây
Lại nói về Đông Nhi
Trong lần lên phường khai báo tạm trú và xin xác nhận hồ sơ tuyển dụng,nàng vô tình lọt vào tầm ngắm của tên Sâm, trưởng công an phường.Dáng vẻ đoan trang,e thẹn và thân hình đầy đặn,nở nan của nàng làm hắn mê tít.Và việc điều tra về thân thế,gia cảnh của nàng là một điều hoàn toàn dễ dàng đối với hắn…
Một đêm cũng như mọi đêm, sau khi Tuấn đi chạy xe,Đông Nhi nằm xem tivi đỡ buồn rồi thiếp đi lúc nào không hay.Nàng mệt mỏi ngủ vùi sau một ngày lao động vất vả thì bỗng có tiếng gọi cửa dồn dập…Nhi khoác vội chiếc áo cánh,hấp tấp trong chiếc áo ngủ mỏng tang,bước vội ra mở cửa.Trước mặt nàng là tên Sâm với sắc phục công an, vẻ mặt hầm hầm đầy hình sự.Hắn liếc vội vào bầu ngực nửa kín nửa hở của nàng rồi hất hàm “chị là vợ tên Tuấn”.”Dạ đúng ạ,có gì không anh,mời anh vào nhà hãy nói”.
Cô đóng kín cửa lại đi,tôi sẽ thông báo một việc nghiêm trọng!
Dạ,Đông Nhi luống cuống rơi cả áo khoác…
Tôi đến đây điều tra,xét nhà và lấy lời khai…
Sao ạ!!!?? Anh nói sao em không hiểu?
Chồng của chị,Nguyễn Minh Tuấn,vừa bị bắt,vì lợi dụng vẻ ngoài chạy xe ôm để vận chuyển ma túy trái phép! Giọng hắn đanh lại,nhưng mắt không hề rời khỏi cặp đùi trắng nõn nà của nàng…
Trời ơi!!! Không lý nào,chúng tôi tiền còn không đủ ăn, thì làm sao lại là kẻ buôn bán ma túy, với lại tôi hiểu tính chồng tôi mà…nói đến đấy Đông Nhi bỗng khựng lại,bất giác nàng lo lắng,không lẽ anh Tuấn lại làm vậy…có khi nào vì mình than thở chuyện cơm áo gạo tiền mà ảnh…
Anh ơi, giờ anh Tuấn đang ở đâu,e muốn gặp chồng em….nàng nức nở
Chồng cô đã bị bắt, đang bị tạm giam ở phòng cảnh sát phòng chống ma túy.Em không thể gặp được,anh được phân công đến đây để thụ lý và điều tra chi tiết xem vụ án có chính xác hay không.Tội này nếu cấu thành có thể đi tù từ 15 năm đến tử hình nhưng mọi vấn đề do anh quyết định… Tên Sâm bỗng đổi cách xưng hô 180 độ
Đông Nhi nghe hắn phán mà rụng rời,nhưng lời khẳng định cuối cùng của hắn như cái phao cứu sinh cho trái tim bé bỏng ngây thơ đang bị bóp nghẹt của cô.
Có thật không anh…?! Nàng hỏi dồn
Uh,chính anh cũng không tin, vì nghe tổ trưởng dân phố và người dân ở đây nói rằng chồng em là người hiền hòa,sống có tình có nghĩa, nhưng ngặt nỗi cấp trên đã bắt tạm giam và đã phán như thế,chỉ chờ anh xác minh đúng sai là tiến hành xử trảm…à quên ,xử lý thôi….
Đôi mắt ngấn lệ,nàng nhìn hắn như van lơn… Vậy giờ sao hả anh…?
Mẹ,còn sao trăng gì nữa,hắn lầm bầm,mặt đã nổi tà dâm….
Bây giờ chỉ còn một cách… hắn đứng dậy,bước qua ngồi kề bên nàng một cách tự nhiên…Rồi cũng rất tự nhiên…hắn kề sát tai nàng phà một hơi thở nóng bỏng “vậy em có muốn anh giúp chồng em không?!” Giọng kẻ cả ra chiều quân tử lắm,nhưng tay thì không quên vòng qua chiếc eo thon của Nhi.
Nàng lúc này như bấn loạn…nhưng đâu đó trong sâu thẳm của nàng, bản năng của một người phụ nữ còn trinh nguyên vẫn giúp cho nàng phản ứng lại ngay.Ngay lập tức nàng đẩy tay ra nhưng câu nói của hắn lại làm cho nàng chùng người lại…
Đừng anh…nàng kêu lên trong yếu ớt!!!
Biết cá đã cắn câu,hắn liền bạo hơn,tay phải ôm ghì nàng vào lòng,đặt nhanh vào đôi môi mọng ướt của một người đàn bà khát tình,nóng bỏng và khêu gợi…Tay trái thoăn thoắt luồn vào khe đùi mát lạnh của nàng, không ngừng nắn bóp,khua khoắn.
Đừng anh...buông ra...ứ...ứ
Bàn tay tham lam đầy lông lá của tên trưởng phường dâm đãng càng tiến sâu va bóp mạnh,âm thanh cua sự chống cự chuyển dần sang âm hưởng của niềm hoan lạc sướng khoái.Tiếng rên rõ dần khiến cho tên dê cụ càng thêm kích thích.Cái lưỡi nhớp nhúa của hắn tiến dần xuống chiếc cổ trắng ngần của nàng.Bên dưới cặp đùi của nàng đã lơi dần chứ không còn xiết chặt như trước,được thể,tay hắn càng lấn tới,những ngón tay đã từng móc biết bao cái *** trinh trắng điêu luyện khơi gợi cảm xúc của người đàn bà vắng hơi chồng qua lâu...người Đông Nhi như quíu lại khi hắn chạm đúng yếu điểm cua nàng...Cảm giác ẩm ướt xâm chiếm toàn bộ vùng hạ thể nàng.Mưa đã về,suối nguồn đã chảy...hắn tự nhủ và cười khoan khoái.Tay hắn thoăn thoắt mở từng cúc áo của nàng,xoa bóp đôi gò bồng đảo một cách thô bạo.Đông Nhi mắt vẫn nhắm nghiền,đầy bất lực,mặc cho hắn tha hồ dày vò,thưởng thức đôi nhũ hoa hồng tươi tràn đầy sức sống...anh Tuấn ơi,tại sao anh lại đẩy em vào hoàn cảnh như thế này...nàng thổn thức,đôi mắt ngấn lệ...chợt toàn bộ chiếc váy ngủ bị giật phăng,trước mặt nàng là một thân hình hộ pháp với cái dương cụ cương cứng đầy gân guốc của tên dê già.viễn cảnh bị cái vật vừa dài vừa to xâm chiếm *** nàng khiến nàng hoảng sợ thật sự.Bản năng của một người vợ son sắc khi đứng trước một con cặc không phải là chồng mình khiến nàng bừng tỉnh và vùng chạy.Nhanh như chớp,tên đê tiện phóng tới,ôm ghì chặt nàng sát vào tường,hắn ý thức được rằng nếu khống ra đòn quyêt định ngay lúc này,con mồi sẽ vuột mất...hắn cạ sát người nàng,tay nhanh chóng đưa cặc ngay cửa mình nàng cạ nhè nhẹ,miệng phả vào tai nàng như một nhà truyền giáo thực thụ...em không muốn anh giúp chồng em à,chiều anh một chút đi cưng,chuyện này rồi cũng chỉ mình anh và em biết thôi,nhưng chồng em lại được tự do...ngoan nào,ngoan nào...sau mỗi lời động viên của hắn thì con chim bé bỏng của nàng lại được tách dần...Nàng nhắm nghiền mắt,đầu óc mụ mẫm đi,buông xuôi hay chống cự,cảm giác lạ lẫm khi lần đầu tiên làm tình với một người đàn ông không phải chồng mình và tâm trạng xấu hổ,cắn rứt của một người vợ đoan chính,những suy nghĩ ấy cứ làm nàng rối bời…nhưng thích thú.Phọt..ọt, cặc hắn bỗng đâm một phát lút cán,nàng Á lên một tiếng rõ to,2 chân khụy xuống,hắn lập tức bế thốc nàng lên,cười khoan khoái vì biết vừa phá trinh được nàng,thích thú và ngạc nhiên,hắn thều thào giọng đểu cán
Chồng em là thái giám à !! ha ha,phen này a cho cưng sướng ngất luôn…
Hắn dập liên hồi trong tiếng nấc nghẹn ngào của nàng
Không…ông,đừng….ngừng lại… nàng rú lên,van lơn khiến hắn càng thêm hứng khởi
2 phút.. 5 phút… rồi 10 phút trôi qua
Đôi trai gái giờ đây đã quấn nhau thành một,nàng ôm chặt hắn,mặt đờ đẫn
Bà cụ nhà bên thức giấc đi tè cứ tưởng nàng nửa khuya dậy nhồi chả chuẩn bị bữa ăn ngon chờ chồng về,mỉm cười nhớ lại thưở còn xanh cũng chăm lo chồng con như thế…
Phập..phập ..phập…
Một dòng tinh khí bắn phọt vào tử cung nàng..Đông Nhi oằn mình xuống thở dốc.Con dê già cũng đổ ập xuống người nàng,cười man trá…
Cảm ơn cưng,cưng thật là tuyệt,anh sẽ giúp hết mình
Khoác vội sắc phục lên người,hắn buông một câu trước khi chuồn mất
Hẹn gặp lại cưng nhé.
Đông Nhi mặc lại váy ngủ, khóc rưng rức không thành tiếng,vậy là từ nay nàng đã đánh mất đi sự trong trắng thật rồi,nhưng không phải chồng mình mà lại với một thằng đê tiện không quen biết.Thật không đau đớn gì hơn…Nhưng không hiểu sao cái cảm giác tưng tức,thích thú ấy vẫn còn lâng lâng trong nàng…và nhẹ nhàng đưa nàng vào giấc ngủ miên man.
Em ơi….
Tiếng của Tuấn làm nàng choàng tỉnh.
Sáng rồi sao,nàng nheo mắt
Sao nhìn em mệt mỏi vậy,em bệnh à?
Dạ không,nàng đáp dù gương mặt tái nhợt vì mệt mỏi
Người ta có làm gì anh không?sực nhớ lại việc tối qua,nàng hỏi
Người ta nào,làm gì là làm gì,em còn mơ ngủ à,đưa tay sờ trán vợ thấy nóng hỏi,Tuấn hốt hoảng
Chết rồi,em bệnh rồi đó,để anh mua ít thuốc, tối qua anh chở một người xuống Bình Dương rồi chờ người đó lấy hàng về luôn,được 300 ngàn đó em à,Tuấn hớn hở khoe mà không để ý thấy Đông Nhi mặt bỗng biến sắc…
Nàng cảm nhận chồng mình không nói dối…vậy là sao…cảm giác đau đớn vì bị lừa bóp nghẹt cổ họng nàng…nước mắt nàng rịn ra…