Trên dãy Thiên Sơn cây cối xanh tươi quanh năm, hoa nở bốn mùa, vạn vật sống yên bình phẳng lặng. Bóng chiều đã nhạt màu dưới những tàn cây, chim vổ cánh về tổ, một ngày như mọi ngày sắp tàn vào màn đêm, có khác chăng là mấy chấm đen đang tiến dần lên từ chân núi. Năm bóng người đang dùng thuật khinh thân tiến về một trang trại đơn sơ có mái nhà tranh xinh xắn ẩn hiện trong rừng trúc xanh tươi mượt mà. Bóng đen đi giữa bất chợt dừng lại, cùng một lúc bốn người vây quanh cũng dừng lại nhịp nhàng đúng lúc, như được tập luyện nhiều năm.
- Các người dừng lại ở đây, cấm vọng động, không có lệnh của ta không được đi vào.
Một người trong bọn vòng tay như định nói điều gì, nhưng nhìn ánh mắt người thủ lãnh, hắn ngậm tăm. Dặn dò xong thủ hạ, người trung niên có dáng cách đường bệ oai phong đẩy cánh cửa hàng rào bằng trúc đi vào phía trong, tiến về túp lều tranh, gần tới cổng y dừng lại lên tiếng :
- Hiền đệ, em có trong nhà không ?
Từ trong nhà bước ra một thanh niên, áo quần thô sơ nhưng sạch sẽ, miệng chúm chím một nụ cười, nhìn thấy hán tử trung niên hắn hình như ngạc nhiên lắm nhưng cũng vội bước tới, vòng tay :
- Đại ca ! cơn gió nào đưa đại ca tới thăm tiểu đệ vậy ?
Giật mình, hán tử trung niên thối lui một bước, thảng thốt :
- Ngươi là ? ?
Người thanh niên chắp tay sau lưng, đứng yên mỉm cười.
Nhận ra những nét quen thuộc của người thân, hán tử trung niên khoát tay ra phía sau, như ngầm bảo bọn thuôc hạ không được vọng động. Rồi bước tới hai tay ôm vai chàng thanh niên lắc mạnh :
- Không có nụ cười này chắc huynh không sao nhận ra được, chẳng lẽ đây là công phu thành tựu từ Ma Kinh ?
- Đúng đó đại ca, phần cuối của Thánh Giáo Ma Kinh dạy về cách chửa thương và giải độc, còn có thêm Thuật Trú Nhan nữa.
- Hèn gì trông em như mới qua độ tuổi thanh niên. Tuyệt diệu thật, đệ đã thay hình đổi dạng, thật Trời giúp ta rồi.
Ngửa mặt lên trời, hán tử trung niên cười sảng khoái.
Đợi tiếng cười chấm dứt, chàng thanh niên hỏi :
- Đại ca, có chuyện gì quan trọng mà anh bỏ Quốc sự lên đây tìm em gấp như vậy, cho Từ bá phụ lên gọi em về được rồi, sao đại ca xuất hành mà chỉ đem theo có 4 gả tùy tùng vậy, bọn Nội cung Thị vệ đâu rồi.
- Bọn chúng tản mát trong Thị trấn, huynh bí mật du hành không muốn lộ hành tung.
- Hèn gì ?
Chàng thanh niên bỏ lửng câu nói, vói tay bẻ một nhánh trúc thành 4 khúc cở lóng tay, trúc tươi rất dai nhưng hắn bẻ gảy từng đoạn như bẻ cành cây khô, cầm nắm trúc hắn vẩy tay ném về phía một tàn cây rậm, bốn đoạn trúc bay tà tà tới lùm cây rồi bất chợt đổi hướng về lùm cây bên cạnh, tốc độ chợt nhanh như sao xẹt, hai tiếng hự bốc ra kèm theo tiếng ngã vật của thân người. Giật mình nhưng tự trấn tỉnh rất mau, hán tử gật gù:
- Mạng lưới mật thám Đông Xưởng của hắn rộng lớn và hùng hậu hơn ta tưởng tượng nhiều.
- Đại ca muốn nói ai ?
- Là ?
Nhìn chàng thanh niên, hán tử nghiêm mặt nói :
- Hiền đệ, đại ca có việc cần em giúp đỡ.
- Đại ca, tám năm trước đây chịu bốn chưởng của cặp Thiên Địa Song Ma lọt xuống vực Thiên Trì giả chết, tiểu đệ đã thay hình đổi dạng, rửa tay gát kiếm không muốn vướng bận tới chuyện giang hồ nữa.
- Hiền đệ, một nửa giang sơn em còn không nhận, đại huynh rất hiểu chí nguyện bình sinh của hiền đệ, nhưng mong em hãy vì giang sơn Đại Minh mà tái hiện võ lâm một lần.
- Đại huynh muốn nói ?
- 50 vạn liên quân của Miêu Mãn Mông Tây là giặc ngoài, Thái Sư đương triều là thù trong, Giáo Phái Bạch Liên là bọn bán nước.
- Đại ca muốn nói Bàng Thái Sư có âm mưu tạo phản ?
- Hừ, Phụ Hoàng băng hà lúc huynh còn quá trẻ, hắn dụng mưu mua chuộc thu tóm quyền bính trong tay, hắn muốn lật đổ ngai vàng lúc nào chẳng được. Hiền đệ cũng biết, nếu hắn không sợ các Tướng lãnh đang trấn giữ biên cương kéo quân về hỏi tội, thì giờ đây anh đâu còn ngồi vững trên ngai vàng. Nay nếu hắn cấu kết được với các chư hầu Miêu Mãn Mông Tây, khiến chúng khuấy động can qua các vùng biên cương làm bó tay các Tướng lãnh, giang sơn Đại Minh sẽ lọt vào tay hắn và đồng bọn.
- Còn vai trò của bọn Bạch Liên Giáo ?
- Việc này huynh chưa thực nắm rõ, chỉ biết chúng có Thái Sư chống lưng nên chỉ trong gần 10 năm khởi giáo đã bành trướng khắp Trung Nguyên, uy thế áp đảo cả Cái Bang. Các vùng biên cương quân tướng triều đình vẫn đủ lực trấn áp, trong triều huynh và các đại thần đủ sức đối phó cùng Thái Sư, hiền đệ thay mặt huynh đối phó với Bạch Liên Thần Giáo, tìm cho ra chứng cớ cấu kết cùng Ngoại bang tạo phản của Thái Sư, dùng mối quan hệ trước đây của hiền đệ với Tây Vực công chúa và Miêu Cương Thánh Nữ mà phá vở thế liên minh của họ với Thái Sư.
- Đại ca, hiện tại tiểu đệ không nhớ gì về quá khứ hết.
Minh Triều Hoàng Đế giật mình, trố mắt nhìn.
- Đại ca đừng ngạc nhiên, đó chỉ là vài tiểu xảo được truyền dạy trong cuốn Ma Kinh, đại ca cũng biết Trời Đất sinh ra loài người có một bộ óc rất bao la, chứa đựng sự kiện cả vài đời người cũng chưa hết, khi học Thuật Trú Nhan trong Ma Kinh để thay hình đổi dạng, đệ đã kết hợp với Thần Công của Trương bá phụ dấu đi những ký ức không quan trọng của thời gian trước, cho nên giờ đây em trẻ cả thể xác lẩn tâm hồn.
- Như vậy em đã quên hết những chuyện ngày xưa.
- Không phải vậy, những gì cất dấu được thì em cũng lấy lại được.
- Hiền đệ cần thời gian bao lâu để phục hồi ký ức.
- Khoảng thời gian 10 ngày.
- Vậy hiền đệ bảo trọng, anh về triều chờ tin thành công của em.
- Đại huynh chờ em một chút.
Chàng thanh niên đi vào nhà, chốc lát mang ra một cái áo mỏng dệt bằng nguyên liệu trắng mịn, đưa cho Minh Triều Hoàng Đế và nói :
- Em có món quà nhỏ gởi tặng đại huynh.
- Vật gì vậy ?
- Cái áo này dệt bằng Thiên Ty Tầm, nhờ nó mà em mới có thể vận công chịu được chưởng lực tan kim nát thạch của Song Ma mà giả chết.
- Hiền đệ sắp xông pha giang hồ hiễm ác sao không giữ nó mà lại đưa cho huynh.
- Tám năm nay nhờ Ma Kinh em đã thức ngộ thêm nhiều ảo diệu của mấy môn Thần Công, thêm vào cơ thể đặc biệt của em, nên bây giờ không cần nó nữa, hiền huynh giữ lấy mà dùng ph*ng bất trắc. Đại ca bảo trọng !
- Chúc đệ mã đáo thành công.
Đợi em khuất vào trong nhà, Hoàng Đế khoát tay gọi thuộc hạ, chỉ vào lùm cây hạ lệnh :
- Các ngươi vào trong đem hai xác chết đó theo.
Hai thuộc hạ vâng lệnh tiến vào, vừa lật mặt xác chết chúng giật mình, quay mặt nhìn nhau sửng sốt, người nào mà lại có bản lảnh siêu tuyệt có thể dùng bốn đoạn trúc nhỏ đánh chết hai cao thủ lừng danh Hắc Đạo Bắc Kinh Song Thử dể dàng như vậy.
o 0 o
Đoàn người vừa khuất bóng, Chu Triệu Hạc cũng thu xếp rồi rời bỏ nơi ẩn mình trong 8 năm qua tiến sâu vào trong núi, chẳng bao lâu đã đến một khoảng rừng rậm rạp như chưa từng có bóng người qua lại. Vận dụng công phu Thuận Phong Nhĩ nghe ngóng một hồi, yên tâm áp tay vào một thân cây cổ thụ to lớn chàng đẩy mạnh, rồi lách mình vào khe hở vừa mở ra, đi xuống thạch thất. Thạch thất này là nơi luyện công trước đây của Trương bá phụ và chàng, hàng năm Chu Triệu Hạc đều tích trử lương thực và các vật dụng cần thiết vào đây ph*ng khi cần đến. Nằm trên chiếc sàng bạch ngọc, Chu Triệu Hạc vận dụng Qui Tức Đại Pháp cho toàn thân bất động như người chết, chỉ có nảo bộ hoạt động tìm lại các ký ức đã qua ?
Hồi 1
Thay máu trị thương, Nhị Hoàng bình phục
Đắc ngộ kinh thư, Triệu Hạc hạ sơn.
? gần đến canh hai mà Đại Minh Hoàng Đế vẫn chưa ngủ, chấp tay sau lưng đi lại trong thư ph*ng, trầm ngâm buồn bả. Bình định sơn hà đã hơn mười năm, khai sáng nhà Minh, làm vua một nước nhưng Chu Nguyên Chương vẫn còn nhiều ân hận cho những việc đã qua.
- Thảo dân xin chào Bệ hạ.
Thoáng giật mình, nhưng với đảm lược hơn người nhà vua chậm rãi qua người lại.
Đứng vòng tay trước cửa thư ph*ng một trung niên khoảng 40, hiên ngang uy mảnh, quần áo sậm màu nhưng không phải y phục dạ hành. Nhận dạng người quen, Đại Minh Hoàng Đế nghe ớn lạnh toàn thân, chẳng lẽ để đến gần 20 năm hắn mới kiếm ta tầm cừu, nhà vua thầm nghĩ.
- Ah, hóa ra là Trương Giáo Chủ, lâu ngày không gặp ngài cũng bình an chớ ?
Như đoán được ý nghĩ trong tâm của Chu Nguyên Chương, Trương Vô Kỵ trấn an.
- Thảo dân đã không can dự vào chuyện thế gian từ lâu, ngày ngày chỉ chuyên chú kẻ lông mày cho hiền thê, hôm nay mạo muội tìm đến đây chỉ muốn thăm hỏi tin tức một bằng hữu, hỏi xong thảo dân sẽ đi ngay lập tức, mong bệ hạ lượng thứ.
- Sao Trương Giáo Chủ lại nói vậy, giáo chủ như cánh hạc mây ngàn, hôm nay gặp lại là hân hạnh cho Chu Nguyên Chương này, có việc gì cần xin Giáo Chủ cứ nói.
- Có một bằng hữu cho thảo dân biết Từ Đạt, Từ đại ca vẫn còn sống và hiện đang bị giam giữ trong Thiên Lao, chẳng hay chuyện này có đúng không, thưa Bệ Hạ ?
- Đúng, Từ đại ca vẫn còn sống, nhưng không phải bị giam mà được trẫm an trí nơi Thiên Lao.
- Hoàng Thượng muốn ám chỉ là ?
- Trương Giáo Chủ, Chu Nguyên Chương này có hùng tâm thống nhất thiên hạ, đôi khi vì đại cuộc ta buộc lòng phải phụ tình bằng hữu, Trương Giáo Chủ chắc hiểu cho lòng kẻ thất phu này, Từ đại ca tính tình trung trực, nóng nảy, không hiểu lòng ta, thường bảo ta phú quí phụ bần, vừa dành được giang san đã vội quên bằng hữu. Trương Giáo Chủ cũng hiểu, bá quan văn võ kẻ gian người ác, kẻ trung người nịnh, đâu thể xử sự như lúc hàn vi được. Phú quí ngày nay của gia tộc họ Chu có phần xương máu của Từ đại ca, trẫm không bao giờ quên được, nhưng không thể để người tự do mà nguy hại tới uy tín của Đại Minh ta.
- Xin cho thảo dân hỏi thẳng, Bệ hạ muốn nhắc tới chuyện Hàn Đồng ?
Nhìn thẳng Trương Vô Kỵ, Đại Minh Hoàng Đế buồn bả gật đầu, cúi mặt.
- Than ôi ! Nhất tướng công thành vạn cốt khô, nhớ chuyện đã qua lòng quặn đau, đêm đêm vổ gối ân hận thâu canh, mong Trương Giáo Chủ hiểu cho lòng của kẻ thất phu này. Con cháu họ Hàn đều thụ hưởng vinh hoa phú quí, nhưng chuyện xưa nhắc lại vẫn ? vẫn ?
- Bệ hạ, thảo dân không nhắc lại chuyện đã qua, còn chuyện hôm nay của Từ đại ca nếu chỉ có như vậy, thảo dân có một đề nghị, mong Hoàng Thượng chuẩn y.
- Trương Giáo Chủ cứ nói.
- Thảo dân có thể xóa bỏ những ký ức đã qua trong đầu của Từ đại ca, mong Bệ hạ cho y một cuộc sống tự do như một dân giả bình thường.
- Ý của giáo chủ là biến Từ Đạt thành người mất trí nhớ, một người điên ?
- Không phải như vậy, thảo dân chỉ xóa đi những ký ức đáng xóa mà thôi. Từ đại ca chỉ quên đi những gì không đáng nhớ mà thôi.
Không tin có một công phu như vậy, nhà vua chưa kịp gạn hỏi thì ngoài cửa có tiếng vọng lớn vào.
- Kính bẩm hoàng thượng, hạ thần là Nội Cung Thị Vệ Tổng Quản Bàng Long xin vào cầu kiến.
- Chắc bọn hắn đã phát hiện sự có mặt của Trương Giáo Chủ, để ta kêu hắn vào trấn an.
Trương Vô Kỵ im lặng gật đầu.
- Vào đi.
Bàng Long thận trọng đi vào, liếc chừng Vô Kỵ, rồi vòng tay.
- Hạ thần xin thỉnh an thánh thượng.
- Trương Vô Kỵ Giáo Chủ có chuyện khẩn cấp cần bàn luận cùng trẫm, các ngươi lui ra, không được vọng động.
Nghe đến tên Trương Vô Kỵ, Bàng Long tái mặt, trán đượm mồ hôi, bản lảnh người này đứng đầu thiên hạ võ lâm, vọng động là nguy hại tới thánh thượng, khoảng cách gần như vậy hắn xuất chiêu đâu ai đỡ nổi, phải lui ra chờ cơ hội mà thôi.
- Dạ, thần ra ngoài chờ lịnh.
- Thôi khỏi, ngươi vào Thiên Lao mời Từ Tổng Binh lên đây.
- Nhờ Bàng Tổng Quản điểm huyệt ngủ của Từ đại ca dùm tại hạ.
Liếc mắt nhìn đức vua dò hỏi, thấy gật đầu hắn quay mặt bước đi.
- Thật sự có công phu như vậy sao Trương giáo chủ ?
- Thưa Bệ Hạ có loại công phu như vậy, nhưng thảo dân chỉ xử dụng được với những việc mà bản thân có tham gia hay hiểu biết rành rẻ, rất may rằng chuyện khó xử giửa Hoàng Thượng và Từ đại ca thảo dân có tham dự.
- Nếu như vậy Trương giáo chủ đã giúp trẫm trút được niềm ân hận gánh nặng trong lòng, người chết là chuyện đã qua nhưng người sống sờ sờ mà không cùng chung hưởng vinh quang thiệt lòng dằn dặt.
Chẳng bao lâu hai tên Thị Vệ và Bàng Long đem Từ Đạt đến thư ph*ng, đặt nhẹ xuống đất rồi chúng lặng lẽ bỏ đi ra đứng trước cửa, quay mặt ra ngoài.
Trương Vô Kỵ bước tới gần giải huyệt, rồi vận dụng công phu Di Hồn Đại Pháp thôi miên Từ Đạt, đi sâu vào tâm tưởng của họ Từ xóa bỏ chuyện Chu Nguyên Chương mưu hại Hàn Đồng và những chuyện xấu xa khác của họ Chu trong công cuộc khởi nghĩa đuổi quân Thát Đát dành bá nghiệp. Độ một tuần trà, cuộc hành công hoàn tất, Vô Kỵ thở phào nhẹ nhỏm.
- Xin Bệ Hạ cho Từ huynh về an nghỉ vài ngày là ký ức bình phục, từ nay sẽ không còn nhớ chuyện ngày xưa nữa. Việc đã xong, xin phép Hoàng Thượng thảo dân cáo từ.
- Gần 20 năm chúng ta mới có cơ hội gặp lại, xin Trương giáo chủ ở lại vài thời khắc đối ẫm vài chung cùng trẫm, cho họ Chu nầy tròn đạo với bằng hữu xưa.
Cảm nhận sự chân thành của họ Chu, Vô Kỵ vòng tay gật đầu.
- Thảo dân tuân chỉ.
Căn dặn bọn Thị Vệ đưa Từ Đạt về an nghỉ, nhà vua hạ lệnh dọn tiệc rượu trong thư ph*ng.
Đối ẫm, hàn huyên đến gần canh ba, nhà vua chợt hỏi.
- Thiên hạ đồn rằng Trương giáo chủ ngoài võ công độc bộ thiên hạ, y thuật cũng vào hàng siêu đẳng, phải không ?
- Thảo dân không dám nhận lời khen quá đáng của đồng đạo võ lâm, nhưng thật sự có biết chút ít về y thuật, chẳng hay Bệ Hạ muốn hỏi điều chi.
- Trẫm muốn nhờ Trương huynh coi bệnh dùm cho đứa con thứ hai của trẫm.
- Chẳng hay Nhị hoàng tử mắc phải bệnh gì mà các Thái Y trong triều phải bó tay.
Nét mặt chợt đâm chiêu, buồn thảm, nhà vua tâm sự.
- Bốn năm về trước, trong lúc đi du ngoạn cùng thê tử, trẫm và tùy tùng trúng phục kích của bọn ám sát, nhờ mệnh trời ta vẫn bình yên nhưng Nhị hoàng lúc đó mới 6 tuổi trúng phải loạn tên kịch độc, hôn mê từ đó đến nay, các Thái Y trong triều đã tận hết khả năng cũng không giải được chất độc hiễm ác đó, vì chuyện này mà Hoàng Hậu đêm ngày buồn bả héo hon. Nay tình cờ ghé thăm, xin Giáo Chủ vì đức hiếu sinh xem qua bệnh trạng của Hoàng nhi xem có cơ may nào hay không, trẫm xin muôn vàn cảm tạ.
- Xin Bệ Hạ chớ quá lời, thảo dân xin tuân mạng.
o 0 o
Xem mạch hồi lâu, Vô Kỵ đứng dậy nhìn vẻ mặt lo lắng của Nhà vua và Hoàng hậu chậm rải nói :
- Nhị hoàng tử trúng phải Hổ Tu Cổ Sát, một lại cổ trùng tuyệt độc của Miêu Cương, chúng dùng râu cọp cắm vào thân một loại tre, sau một thời gian vùng cây xung quanh cái râu cọp sẽ chết và sản sinh ra một loài trùng độc, người Miêu dùng thêm các lá cây kịch độc khác nữa để nuôi các con trùng này, dùng phân của chúng hòa nước tẫm vào các loại tên chuyên dùng để săn ác thú.
- Chẳng hay có cách chửa trị không Trương giáo chủ ?
Nhìn Hoàng hậu, Vô Kỵ lắc đầu :
- Thảo dân có thể giải độc cho người lớn, còn Nhị hoàng tử trúng độc lúc còn cơ thể còn nhỏ và đã quá lâu, lúc này trùng độc đang hủy hoại máu huyết trong thân thể, thảo dân phải chịu bó tay.
Hoàng hậu nức nở khóc. Đại Minh Hoàng Đế buồn bả lẫm bẫm :
- Âu cũng là số trời, tội cho Hoàng nhi vắn số.
Nhìn đứa trẻ đang nằm miên man, da thịt xám xanh vì máu độc, Trương Vô Kỵ quyết định :
- Bẫm Hoàng thượng, trong võ lâm giang hồ có rất nhiều dị nhân với những lối trị độc bá đạo nhưng hữu dụng, thảo dân có quen với một người y thuật rất cao, tình trạng của Hoàng tử coi như là tuyệt vọng với những cách trị độc bình thường, tìm được người này may ra có một cơ may điều trị.
- Tìm vị Thần Y này ở đâu, xin Trương huynh chỉ dậy.
- Ông ta rày đây mai đó, lưu lạc bốn phương tìm thảo dược, xin hãy để thảo dân đưa Nhị hoàng tử đi tìm y.
- Vậy sinh mạng của Hoàng nhi, trẫm và Hoàng hậu xin giao phó cho mệnh trời, nếu không may Nhị hoàng vắn số, xin Trương giáo chủ mang xác về lại hoàng cung, vợ chồng trẫm xin muôn vàn cảm kích.
- Xin hai vị yên tâm, tướng tinh Nhị công tử không phải loại người yểu mạng đâu.
o 0 o
Lưu lạc hơn nửa tháng Vô Kỵ mới tìm được Quái Thủ Thần Y, rồi cả hai cùng nhau nghiên cứu cách trị độc nhưng vẫn bó tay. Cuối cùng Thần Y đề nghị :
- Cậu nhỏ này trúng độc quá lâu, tuy đã dùng dược vật duy trì mạng sống nhưng chất độc đã hủy hoại hồng cầu trong máu, trừ phi thay đổi toàn bộ máu trong cơ thể của y, còn thì vô phương cứu chửa.
- Huynh đài có cách nào thay máu cho y hay không ?
- Trương huynh cũng biết ta thích nghiên cứu Thiên Văn Địa Lý, hai năm trước đây theo dấu một ngôi sao xẹt ta ngẩu nhiên gặp được một thiên thạch rơi xuống vùng Băng Sơn không biết từ bao giờ, trong đó có rất nhiều dược vật kỳ lạ và một dòng nước luân lưu một loại dung dịch màu xanh có tính năng thay thế cho máu người, mạng của Nhị hoàng tử như mành treo chuông không còn cách nào khác đâu. Ngày mai chúng ta hãy khởi hành đến đó, may ra còn cứu kịp.
Phần 1 2