Em thích gọi mùa này là mùa lạnh, mùa của gió và những xam xám trên
nền trời gợi nhớ. Em thích những sáng sớm đi đường nhìn dòng người hối
hả, khăn áo đủ dày để giữ ấm, rồi trưa về nắng nôi như những buổi ban
hè. Nhưng có lẽ nắng cũng chỉ còn sót lại chút ít ỏi như thế, để bây giờ
rủ nhau đi trốn một thời gian. Hết nắng nóng rồi, hết những ngày trời
dở dở ương ương hai mùa không rõ rệt. Trời lại trở lạnh.
Anh
biết không, lạnh thì cô đơn lắm. Nhưng bản thân em chẳng dám cho mình
cái quyền cô đơn mãi như vậy. Em tự tìm niềm vui ít ỏi giữa những thanh
âm đời thường, giữa những ngày mà lạnh lẽo cheo leo trên từng góc phố,
chơ vơ lẫn mình vào ồn ào tấp nập.
Trời lạnh cứ việc lạnh, người ta yêu nhau cứ việc yêu nhau, sao phải đoái hoài để mà nhung nhớ?
Con
người cứ thích tự tạo cho chính mình những đòi hỏi tham lam: lạnh có
người yêu nắm tay, lạnh có người nhắc mặc ấm, lạnh có người ôm chặt từ
phía sau. Em không như thế. Em chỉ cần cái lạnh đủ để uống một cốc cà
phê nhiều sữa thật nóng, đủ để đan cho mình một chiếc khăn thật dày, đủ
để được mặc chiếc áo khoác mình thích. Không cần ai, không cần ôm, không
cần nắm tay, không cần nhắc nhở. Em tự lo cho mình được mà, phải không
anh?
Thế
nên đừng lo cho em khi trời lại trở lạnh, cũng đừng nghĩ rằng em sẽ
buồn vì cô đơn. Có những việc đâu phải cứ có tình yêu mới là hạnh phúc.
Con gái yếu lòng chỉ phút chốc thôi, rồi lại mạnh mẽ tự mình vượt qua
mọi chuyện giống như mùa đông, bất chợt vài ngày có nắng, bất chợt gió
mùa về hong khô cả đám lá trước hiên nhà.
Mỗi
sáng thức dậy em đều tự nói với mình rằng, trời lạnh đấy, mặc ấm vào kẻo
ốm. Mỗi tối đi ngủ em tự nhắc nhở bản thân rằng, phải nhớ đóng cửa sổ
kẻo gió ùa vào mà viêm họng. Tự mình như thế mãi, thành quen. Một thói
quen kỳ lạ, một thói quen mang tên: không anh.
Anh
à, bây giờ em trưởng thành theo cái cách của những người cô đơn. Bây
giờ em chẳng còn sợ những ngày đông lạnh giá. Chúng thân thuộc với em
quá, chi bằng cứ lạnh mãi như thế để em được lười biếng trong nỗi nhớ ẩn
mình giữa vô vàn cảm xúc. Mọi chuyện không phải lúc nào cũng có lý do
của nó, bởi nếu có thì ta đã tìm ra hướng giải quyết cho hợp lý. Xa nhau
thì xa, cô đơn thì cô đơn, đừng trách mùa đông lạnh, đừng trách bởi tại
trời mà không có duyên.
Vui hay buồn do chúng
ta quyết định. Mùa đông lạnh hay ấm do chúng ta cảm nhận. Anh cứ bình
yên nơi ấy, như những ngày mùa thu đã qua, như những ngày mùa đông đang
tới, bình yên ngắm nhìn cô gái nhỏ anh từng thương tự mình vượt qua mọi
thương đau để mãi cười giữa lạnh giá. Yêu thương trước kia hãy cứ để mùa
đông năm ấy giữ. Em của bây giờ chỉ biết yêu mỗi em thôi.
Vậy nên, đừng lo cho em, khi trời trở lạnh, anh nhé.