HÃY THA THỨ CHO CHA
Con thân yêu của cha !
Khi cha viết lên những dòng này thì con đang cùng người vợ mới cưới lang thang khắp mọi miền đất nước để vui hưởng tuần trăng mật tuyệt vời nhất trong đời rồi...
Giờ đây khi con không tiếc lời ca ngợi cảnh hùng vĩ của núi đồi,cảnh bao la của biển rộng...cảnh thơ mộng của những hàng dừa mọc ven sông... Và bởi vì quê hương mình đâu cũng đẹp,đâu cũng nên thơ hết...cho nên con có thể trong một phút giây nào đó chợt quên đi người cha già này...có phải vậy không Nhân ?
Nhưng cha không trách con đâu...Con mãi mãi là một đứa con mà cha thương mến nhất trên đời này.Bao năm qua,nếu không có sự hiện diện của con thì cha chưa biết mình sẽ sống như thế nào nữa...
Cuộc đời cha là những chuỗi ngày dài bất hạnh...Nhưng cho đến lúc này đây,cha không có gì để gọi là tiếc nuối hết... Họa chăng nếu có thì đó là...sự có mặt của con trên cõi đời này...
Xin con đừng vội nhăn mặt khi đọc đến đây...Bởi vì nếu không có con thì có lẽ cuộc đời của cha đã khác đi...và biết đâu đến giờ này,cha sẽ trở thành một ông già lụm cụm sống bơ vơ ở một xó xỉnh nào đó ? Hoặc trở thành một đại gia giàu có nổi tiếng ? Nhưng cho dù có là gì đi nữa thì cha vẫn chắc chắn một điều: Cha vẫn là một con người lẻ loi,cô độc mà thôi...
Vì sao như vậy ? Để cho con khỏi thắc mắc thì có lẽ cha cũng nên quay trở lại quá khứ một chút con nhé ...
Phải ! Cha không làm sao mà quên được cái ngày ấy...Khi tiếng súng đã ngưng trên khắp mọi miền đất nước,mọi người đều tủa ra đường để đón mừng ngày thanh bình trở lại trên quê hương Việt Nam
Hưng ngồi bệt xuống bên đường,cậu ôm mặt khóc :
-Huhuhu...Ba ơi,mẹ ơi...
Mọi người đang vui với niềm vui chung của dân tộc,ai nấy đều hòa vào dòng người đông đúc tiến ra những con đường lớn của Sài Gòn và cùng nắm tay hát vang :
''Giải phóng miền Nam,chúng ta cùng quyết tiến bước
Diệt đế quốc Mỹ,phá tan bè lũ bán nước...
Ôi xương tan máu rơi,lòng hận thù ngất trời...
Sông núi bao nhiêu năm cắt rời...''
Nên có ai mà thèm để ý đến một thằng nhóc đang ngồi bơ vơ bên vệ đường như thế chứ ?
Vâng, trong một chuyến di tản cùng gia đình ngoài Biên Hòa vô đây và trong cơn hỗn loạn của Sài Gòn những ngày tháng tư ấy...nó đã lạc mất cha mẹ mình...
Mãi đến chiều tối của ngày 30/04 năm đó...Nó mới nghe có tiếng hỏi nhỏ :
-Sao cháu ngồi đây ? Cháu không có nhà ư ?...
Nó nghẹn ngào :
-Ba mẹ cháu bỏ cháu đi mất rồi...Huhuhu...
Bà già nhìn nó đăm đăm.Hình như mãi suy nghĩ về chuyện gì đó nên thật lâu bà mới cất tiếng :
-Tội nghiệp cháu...Thôi bây giờ,trước mắt cháu cứ về nhà bà ở đi...Rồi từ từ,bà sẽ tìm cách liên lạc với ba mẹ cháu...Cháu thấy được không ?
Mặc dù chưa biết sẽ như thế nào nhưng nhìn gương mặt phúc hậu của bà lão,Hưng cảm thấy yên tâm.Cậu khẽ gật đầu ...
Bà nắm lấy tay nó rồi cất tiếng :
-Cháu có thể gọi ta là Bà Năm...Còn cháu ? Cháu tên gì ? Năm nay cháu bao nhiêu tuổi ?
Nó khoanh tay lễ phép :
-Dạ,cháu tên Hưng...năm nay cháu mười ba tuổi !
Bà Năm mỉm miệng cười :
-Cháu ngoan lắm ! Bây giờ về với bà nha ?
Giọng bà Năm buồn rầu :
-Chắc phải về quê thôi...
Tiếng cậu hai,con của bà cũng rầu rĩ không kém :
-Nhưng mà về quê nào ?
Bà Năm thở dài :
-Thì quê má chứ không lẽ về bên ba tụi con ? Ổng đã theo Pháp,tụi bây thì chơi với Mỹ nên má nghĩ chỉ còn có nước về vùng hẻo lánh của má thôi...Bên má ngày xưa là vùng giải phóng,ông ngoại con theo cách mạng thì chắc không đến nỗi nào...
Nhìn thấy Hưng đứng tần ngần nơi góc nhà,cậu hai buột miệng :
-Thằng bé này thì sao ?
Bà Năm chặc lưỡi :
-Thôi thì...cứ cho nó đi theo ! Mấy tháng nay,má cũng ráng tìm nhưng không làm sao mà...Về Biên Hòa thì nhà nó đã bị niêm phong.Nó có một thân bơ vơ côi cút như vậy,bỏ sao đành hả con ?
Cậu hai tỏ vẻ đồng tình :
-Má nói cũng đúng...Mình có cơm,nó ăn cơm...Có cháo,nó ăn cháo...
Chỉ vài ngày sau đó,có một gia đình nhỏ rời bỏ đô thành hoa lệ để hồi hương theo chính sách của nhà nước mới...
...
Ở quê thật buồn...
Nằm nghe tiếng ếch nhái kêu ra rả,Hưng không làm sao mà chợp mắt được...Cậu cảm thấy chột bụng nên rón rén rời khỏi chiếc giường tre rồi bước ra ngoài...
Đang mò mẫm trong đêm tối,bỗng cậu ngã ịch vì vô tình đụng phải một người...
Có tiếng bật lửa rồi một thằng nhóc nhìn Hưng đăm đăm :
-Mày có phải là cháu bà Năm ?
Cậu lồm cồm ngồi dậy,sợ sệt trả lời :
-Dạ...còn anh là ?
Thằng nhóc châm lửa vào cây đèn soi rồi cười khì :
-Tao là Út Đực,nhà bên cạnh mày nè...
Nó bỗng nheo mắt :
-Ban đêm ban hôm mày đi đâu vậy ? Sao không cầm đèn ra ngoài ?
Hưng cúi mặt :
-Mình bị đau bụng...Vả lại,mình sợ hao dầu...Cậu hai dặn cái gì cũng phải tiết kiệm hết nên mình không dám...
Thằng nhóc cười ha hả :
-Chèn ơi,mày hà tiện dữ vậy à ? Thôi theo tao đi...để tao soi đường cho...
Hưng đi sau lưng nó.Cậu thắc mắc :
-Sao hồi nãy bạn cũng đâu có đốt đèn ?
Nó cười :
-Thì ngoại tao cũng bắt tao hà tiện y như cậu hai mày vậy !
Tới cầu nuôi cá vồ của ông Sáu,nó giục :
-Mày đi nhanh lên...Bây giờ tao tắt đèn há ? Chừng nào mày xong thì gọi,tao đốt đèn lại...Cẩn thận,coi chừng lọt xuống cầu đó nghe ?
Mới tờ mờ sáng hôm sau,nó đã đứng trước cửa nhà réo um sùm :
-Hưng ơi...Đi giăng lưới với tao đi...
Bà Năm lụm cụm bước ra,nhìn nhóc :
-Cháu rủ thằng Hưng à ?
Út Đực nhe hàm răng trắng tinh cười :
-Dạ,ngoại con kêu qua đây rủ nó đi bắt cá...Được bao nhiêu thì chia hai...Bà ơi,bà cho nó đi với con nha bà ?
Trong khi bà Năm còn đang phân vân thì cậu hai lên tiếng gọi :
-Hưng à...Đi với bạn kìa con !
Cậu quay sang nói với mẹ mình :
-Để cho nó tập tành với người ta nghe má...''Nhập gia tùy tục'' mà ?
Bà Năm thở dài :
-Chỉ tội nghiệp cho nó...Con nhà giàu có của xứ Biên Hòa mà giờ đây...
Vừa lúc đó,Hưng bước ra .Cậu nắm lấy tay bà rồi nói :
-Không sao đâu bà...Con rất vui khi được vào nhà bà ở...Và hiện giờ tuy cuộc sống quá khó khăn nhưng bà vẫn hết lòng cưu mang con.Ơn này con sẽ không quên...
Bà xoa đầu nó rồi gật gù :
-Cái thằng bé này khôn trước tuổi hay sao đó...Chỉ cái cách ăn nói thôi thì cũng biết là gia đình danh giá,có ăn học rồi...
Bà bỗng trầm ngâm :
-Bây giờ để con đi lội mương,lội ruộng như vầy...Mai mốt bà làm sao dám nhìn mặt ba mẹ con hả Hưng ?
Hưng cười :
-Đâu có sao bà ơi...Con chỉ phụ bạn Út thôi mà ?
Nghe tới đó ,Út Đực lên tiếng :
-Nó nói đúng đó bà...Bà cho nó theo con nha ?
Bà Năm đành cười trừ :
-Ừ thôi hai đứa đi đi...Nhớ về sớm đó nghe !
Bà còn căn dặn Út Đực :
-Con coi chừng rắn rít này nọ tùm lum...Bà lo cho thằng Hưng lắm...
Nó xua tay :
-Bà yên tâm...Mèn ui,đi giăng câu thôi mà bà ? Bà làm gì lo lắng dữ vậy ?
...
Ngồi trên xuồng,Út Đực hỏi Hưng :
-Ở Sài Gòn vui lắm hả mậy ?
Cậu lắc đầu :
-Mình ở Biên Hòa,trên Sài Gòn một tí...Thỉnh thoảng cuối tuần,ba mẹ mới đưa mình xuống Sài Gòn xem phim,đi sở thú...lòng vòng ăn uống rồi về à...Nhưng theo mình thì Sài Gòn rất đẹp,rất lớn...và rất là vui đó...
Nó khều Hưng :
-Mày hay xem phim lắm hả ? Có phim gì hay,kể cho tao nghe đi...
Hưng ngước mặt nhìn nó :
-Vậy bạn chưa từng...
Nó gật :
-Ừ,tao hồi nhỏ đến lớn chỉ sống ở đây không à...Tao mơ ước được một lần tới Sài Gòn cho biết với người ta...Nhưng ngoại tao nghèo quá,ngoại hổng có tiền...
Hưng thắc mắc :
-Vậy ba má mày đâu ?
Nó lắc đầu :
-Má tao đi theo gánh hát...Sau khi sanh tao ra,bả liền về đây quăng tao cho ngoại rồi đi mất biệt à...Ngoại tao kể vậy á...Bây giờ tao cũng hổng biết mặt mũi bả ra sao nữa...
Hưng nghe mà buồn cho Út Đực làm sao...Nhưng cậu nghĩ lại thì mình hiện giờ cũng đâu có hơn gì nó...
Hưng tò mò :
-Sao bạn lại có cái tên Út Đực nghe buồn cười ghê !
Nó nhìn Hưng rồi nói nhỏ :
-Ai hỏi về tao ngoại cũng nói là ngoại đẻ tao ngang hông nên đặt tên tao vậy á...Hồi đó tao tưởng thiệt nhưng bây giờ thì biết rồi...
Tới phiên nó hỏi :
-Còn mầy ? Mày là cháu bà Năm hả ?
Hưng lắc đầu :
-Mình không phải...Ba mẹ mình có một cửa hàng chuyên mua bán xe hơi ở Biên Hòa...Nhà mình có ba anh em và mình là người thứ ba...Trong những ngày tháng tư 1975 gia đình mình vô Sài Gòn để tìm cách đi qua Mỹ. Đó là theo lời ba mình nói như thế...Nhưng mà mình vì sơ ý nên đã bị lạc và...bà Năm đã đưa mình về nhà của bà trong một hẻm nhỏ trên đường Lê văn Duyệt (bây giờ là Cách Mạng tháng tám - ghi chú của người viết).Sau đó vì cuộc sống càng lúc càng khó khăn nên...
Út Đực ngắt lời nó :
-Nên bà đã về quê và dẫn mày theo cùng ? Nói vậy mày thuộc dạng con nhà giàu rồi ! Bán xe hơi là giàu lắm đó...
Hưng buồn bã :
-Nhưng giờ đây mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi...Mình không biết đến khi nào mới gặp lại ba mẹ và anh em của mình nữa...Cầu trời cho những người thân của mình được bình yên...
Hai thằng bỗng rơi vào im lặng...Từ nơi cái chòi canh ngoài ruộng,ai đó cất tiếng ca vọng cổ nghe sao buồn da diết :
" Nhưng quê ngoại là vùng giải phóng...còn anh thì mang danh...lính ngụy...phản...tông...
...đường...
Về quê xưa...về làm sao...với mày mặt chán chường...''
Út Đực đưa tay cầm lấy cây dầm,nó lên tiếng :
-Thôi về mày...
Hai năm sau...
Trong lúc ăn cơm chiều,Út Đực bỗng lên tiếng :
-Ngoại cho con đi theo ghe đánh cá nghen ? Một mình thằng Hưng nó ở nhà lo cho ngoại được rồi.Con phải kiếm ít tiền về dựng lại căn nhà dột nát của mình há Ngoại ?
Ngoại nó đưa cặp mắt đã mờ nhìn đứa cháu rồi cất giọng run run :
-Tội nghiệp cháu tôi...Mới mười sáu,mười bảy tuổi đầu mà đã biết lo chuyện trong nhà trong cửa rồi...
Nó nhào tới ôm lấy ngoại rồi vùi đầu vào lòng bà :
-Con muốn mãi mãi vẫn còn nhỏ để được bà cưng chìu và hát ru hoài hoài luôn á...
Bà đưa tay cú đầu nó,mắng yêu :
-Cái con gái mẹ mày thiệt là...Cái thằng dễ thương như vầy mà nó đành lòng bỏ,không thèm quay lại nhìn thằng bé dù chỉ một lần...
Bỗng bà rưng rưng lệ :
-Bà sợ mình không còn sống được bao lâu ...Nếu một mai...
Út Đực nhổm dậy,nó đưa tay bịt miệng ngoại :
-Bà ơi...bà đừng nói vậy...Bà còn khỏe mà ? Bà sẽ sống với con đến một trăm tuổi luôn đó...nghe bà ?
Bà cười,đưa tay vuốt tóc nó rồi khẽ gật đầu :
-Ừ ...bà hứa...bà sẽ sống cho đến khi nào con cưới vợ thì bà mới yên lòng nhắm mắt...
Nó nhăn mặt :
-Đó...bà lại nói đến ''chết'' nữa rồi...Con hông chịu đâu !
Hai bà cháu lại ôm nhau cười khiến Hưng cũng thấy vui lây...
Đêm đó,sau khi nó thu xếp đồ đạc xong để sáng mai lên đường sớm,hai thằng lại nằm bên nhau tâm tình ...
Út Đực thủ thỉ bên tai Hưng :
-Tao đi rồi chắc cả tháng mới về nhà một lần...Mày nhớ lo cho ngoại tao đàng hoàng nghe ?
Hưng đáp :
-Bạn yên tâm...Từ lâu,mình đã xem ngoại bạn như ngoại của mình rồi...Nếu như năm ấy không có bạn và ngoại đứng ra bảo lãnh với chính quyền địa phương thì mình không biết phải trôi dạt về đâu nữa...Ơn này,mình làm sao mà có thể quên.Cho nên,mình hứa sẽ thay bạn mà chăm sóc cho ngoại mà...
To nhỏ đến khuya,nó bỗng chồm lên ...Đưa mặt kề sát mặt Hưng,nó thì thầm :
-Sao tao ...thương mày như...thương con gái vậy á...Tao hổng hiểu sao nữa...
Trong lúc Hưng hãy còn phân vân thì nó chợt kề môi sát miệng cậu rồi đặt một nụ hôn lên đó...
Đêm lúc nào cũng nồng nàn và quyến rũ hết...Có đúng thế không ? Hưng chẳng biết vì cậu hãy còn đang bận say sưa quấn quýt bên Út Đực kia mà...
Từ đó,thỉnh thoảng Út Đực lại về thăm nhà một hai ngày rồi đi.
Lần nào,nó cũng giúi vào tay Hưng một nắm tiền rồi căn dặn :
-Hưng cất dùm anh đi...Đợi khi nào đủ thì anh sẽ cất một căn nhà thiệt là lớn cho ngoại và...Hưng ở hen ?
Hưng bật cười...Chẳng biết tự lúc nào Út Đực đã không còn mày tao với nó nữa mà thay vào đó là...anh em nghe ngọt lịm gì đâu á...
Cậu sung sướng gật đầu :
-Dạ...
Hai người cứ bịn rịn tiễn đưa,đưa tiễn mãi khiến ngoại phì cười :
-Hai thằng bây thiệt giống y chang anh em ruột à...Ngoại mừng lắm !
Có những buổi chiều,sau khi xong việc đồng áng,Hưng lại ra mé sông ngồi...Cậu thẩn thờ đưa mắt nhìn về hướng ấy mà trông mà đợi hình bóng của một người...
Rồi cho đến một ngày kia,có người ghé lại hớt hãi báo tin :
-Ghe đánh cá của thằng Út Đực hình như tổ chức người đi vượt biên rồi...Cả tháng nay,chiếc tàu ấy đã không còn quay về bến nữa...
Hưng nghe mà rụng rời...
Nghe hung tin,ngoại chỉ hét lên được một tiếng rồi ngã xuống xuôi tay nhắm mắt...
Sau đám tang,chú Hai chủ tịch xã nhìn Hưng chăm chú rồi đề nghị :
-Hay là con về nhà chú ở đi...Cái nhà này bây giờ thuộc dạng ''phản quốc'' rồi,lưu luyến làm gì nữa ?
Chú chợt nói nhỏ vào tai cậu :
-Con gần đến tuổi thi hành nghĩa vụ quân sự rồi đó...Đi ra đường lớ ngớ là ...sang Miên nghe con !
Hình như ý chú ngầm bảo rằng : Hưng chỉ còn một con đường duy nhất là đến ở với chú.Vì dù sao chú cũng là một ông chủ tịch xã uy quyền một cõi.Ở nhà chú thì không có ai dám ''đụng'' và ''ăn hiếp'' cậu hết...
Lúc đầu Hưng hãy còn do dự,nhưng mọi người gần đó đều bàn vào nên cuối cùng cậu đành phải gật đầu.Thật ra,trong lòng cậu chỉ muốn ở lại cái xã này để chờ tin của Út Đực mà thôi...
Nhà chú Hai chỉ có hai vợ chồng và một đứa con gái tên Hường.Năm ấy hình như cô ta cũng đồng trang lứa với Hưng thì phải?...
Sáu tháng...rồi một năm trôi qua ...vẫn không có tin gì về con tàu định mệnh ấy cả...
Lúc này chiến tranh biên giới Việt Nam-Campuchia xảy ra càng ngày càng ác liệt...Tất cả trai tráng trong xã đều phải lên đường nhập ngũ...
Sợ mọi người dị nghị nên chú bèn đưa Hưng vô làm thư ký trong cơ quan xã để khỏi thi hành nghĩa vụ quân sự ...
Trước khi rời khỏi chức vụ ấy để về hưu,chú đã nhanh chóng đưa Hưng về Huyện công tác trong một ngân hàng...
Từ một cậu bé bơ vơ lạc cha mất mẹ giữa ngày 30-04-75 năm ấy...giờ đây cậu đã trưởng thành và là nhân viên kế toán của một cơ quan nhà nước đàng hoàng như ai...
Ngày từ giã Hưng để trở về với cuộc sống cày sâu cuốc bẫm,chú nắm tay cậu thật chặc rồi dặn dò :
-Con ráng làm cho tốt nghe ! Ông phó nơi này là bạn chiến đấu ngày xưa của chú...Ổng hứa sẽ đưa con đi học trung cấp và từ từ...cất nhắc con lên làm kế toán trưởng nữa đó.Ráng nghe con...
Hưng cúi đầu,cậu lí nhí nói lời cảm ơn...Từ lâu rồi,cậu đã xem chú Hai như người ân của mình...
Bỗng ông buông một câu :
-Nếu như có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...Việc đầu tiên con phải nhớ là về nhà chú nghe con ? Đừng bỏ đi đâu hết đó...Nhà chú cũng là nhà con...Vả lại,con Hường nó cũng nhớ con lắm...
Hưng nghe trong câu nói của ông hình như ẩn chứa một điều gì đó...Tiếc thay,lúc ấy cậu hãy còn quá trẻ nên chưa thể hiểu hết sự đời...
Tuy mang danh nghĩa là ''con nuôi'' của chú Hai nhưng trong lòng Hưng lúc nào cũng mặc cảm mình là một kẻ không bà con thân thích ở xứ này hết.Vì vậy,ở cơ quan cậu sống rất lặng lẽ ,hầu như là an phận...
Điều này đã không qua khỏi cặp mắt để ý của một người...
Đó chính là anh Đạt,chức vụ trưởng phòng tín dụng...
Đạt là người thị xã,chắc cũng nhờ quen biết này nọ nên chàng mới đường hoàng bước vào cơ quan này và sự nghiệp đang trên đường thăng tiến...
Hưng thấy cứ mỗi lần có người đến cơ quan làm thủ tục vay tiền thì y như rằng chiều hôm đó ...ông giám đốc ngân hàng và anh trưởng phòng tín dụng đi ăn nhậu mệt nghỉ...Thời điểm đó,hình như cơ quan nào làm sếp cũng đều là người Bắc và phó là người Nam hết thì phải ? Và trong khi cán bộ ngoài ấy được đào tạo bài bản thì ngược lại trong này chỉ nhờ có cái thành tích ''chiến đấu chống giặc Mỹ xâm lược'' mà được phân công giữ chức vụ cao vậy thôi.Cho nên tuy mang tiếng ''phó giám đốc ngân hàng'' mà ông Tư có biết gì đâu ? Học vấn thì mới lớp ba lớp bốn trường làng...rồi khi đủ tuổi liền nhanh chóng gia nhập vào giải phóng quân từ đó...
Giờ đây,thời thế đổi thay...một bước lên làm phó thì thử hỏi ông Tư làm sao không tự hào cho được ? Nhưng có lẽ bản chất người dân Nam bộ hãy còn ở trong người nên tuy chức vụ ''dưới một người,trên vạn người'' như vậy mà ông rất đỗi bình dân gì đâu á...Cứ sáng sớm là Hưng thấy ông xách chài đi lòng vòng...và chỉ ít phút thôi ông trở về phòng thì ...có mồi nhậu đủ cho ngày hôm ấy.
Quay trở lại chuyện của anh Đạt...
Không hiểu sao,anh ấy lại rất mến Hưng...Cứ mỗi lần đi nhậu về,anh hay gõ cửa phòng cậu rồi đưa khi là gói thuốc lá,lúc lại ổ bánh mì dồn thịt...Có đôi khi anh còn cho tiền Hưng nữa.Thấy cậu ngại,anh liền nói :
-Của người ta đó...Em là kế toán cho vay nên ắt có phần...Cứ tự nhiên,mấy thứ này đâu phải của anh ?
Thấy chiều thứ bảy là ai cũng nhốn nháo xin về nhà nhưng chỉ riêng Hưng là tình nguyện ở lại trực cơ quan (thời điểm đó tuy mang tiếng ''ngân hàng'' nhưng ở Huyện thì cũng nhà tol xập xệ chứ đâu có sang như bây giờ)nên anh Đạt rất là ngạc nhiên...
Cho nên có một lần,khi chỉ còn có hai anh em trong phòng,anh mới bắt ghế lại gần Hưng rồi hỏi :
-Em không về nhà ba mẹ sao ? Lúc nào em cũng thui thủi một mình là như thế nào ? Cái người thường đến thăm em rồi ghé qua phòng chú Tư nhậu là gì của em vậy ?
Hưng thấy anh quan tâm đến mình thì cảm động...Cậu đem chuyện của mình ra nói hết.Nghe xong,tự nhiên anh thở dài não nuột :
-Chúa ơi...Hèn gì ...
Kể từ đó,không có cuộc nhậu nào mà anh không lôi Hưng theo cùng...
Rồi những khi về nhà mình ngoài thị xã,anh cũng rủ cậu...Nhà anh ấy tuy nghèo nhưng cách cư xử của những người trong gia đình anh thì rất tuyệt vời.Nhất là dì Bảy,mẹ của anh.Bà nghe anh kể về hoàn cảnh của Hưng xong thì sụt sùi :
-Tội ghê...Dì thương con quá đi thôi !
Bà thường căn dặn :
-Nếu rảnh thì cứ theo anh Đạt con về nha ? Dì làm món này món nọ cho con ăn...Ở cơ quan,ăn uống cực khổ lắm phải không ?
Trong lúc Hưng gật đầu dạ lia lịa thì ngộ chưa ? Anh Đạt đứng gần đó cứ cười tủm tỉm không thôi...
Bực mình nên khi về đến cơ quan,Hưng liền hỏi :
-Lúc nãy anh cười chuyện gì chứ ?
Anh ấy nhìn thẳng vào mặt cậu rồi trả lời :
-Anh thấy em sao giống ''con dâu'' ra mắt ''bà già chồng'' ghê ! Em mà ''lấy điểm'' với mẹ của anh là bả ''cưng'' em lắm đó nha ?
Hưng trợn mắt :
-Anh so sánh gì mà vô duyên vậy hả ? Ai là ''con dâu'' ? Ai là ''bà già chồng'' ?
Thấy Hưng có vẻ quạu nên anh nghiêm nghị lại :
-Ừ,anh xin lỗi...Nếu em không thích nói chơi thì thôi...
Nhưng mà có một đêm...
Chiều ấy,anh rủ Hưng đi ăn tiệc nhưng cậu từ chối với lý do bận đi học bổ túc văn hóa.
Mãi đến nửa đêm,trong lúc Hưng đang mơ màng thì nghe tiếng anh gọi nhỏ :
-Hưng à...cho anh vào đi...
Cậu lồm cồm ngồi dậy,bước ra...
Chỉ chờ có thế...anh ấy vội vàng đóng chặt cửa lại và ôm chặt Hưng trong vòng tay mình rồi thều thào qua hơi thở nực nồng mùi rượu :
-Anh...thương...em !
Để rồi...chuyện gì đến...ắt phải đến...
Mối tình này dĩ nhiên phải ở trong vòng bí mật...cho nên không ai biết,chẳng ai hay.
Sau cái đêm ấy,hình như anh càng thương Hưng hơn...Bằng chứng là trong giờ làm việc mà anh cứ khẽ nhìn trộm Hưng rồi mỉm cười hoài.Hưng cũng thế thôi,nhiều khi bốn mắt bất ngờ thấy nhau rồi tự nhiên cả hai đều quay mặt sang nơi khác vì sợ có người để ý...Lúc ăn nhậu,anh cũng không dám ngồi gần Hưng như trước nữa...nhưng hễ mỗi khi đêm về là anh lại vọt qua phòng cậu rồi đè hôn Hưng tới tấp với câu nói thường trực trên môi :
-Anh nhớ em quá trời...Suốt cả ngày chỉ mong tới giờ này thôi à...
Cho đến khi Hưng được cử đi học trung cấp ngân hàng tại TP.HCM thì anh lại là người thường xuyên lên thăm và tiếp tế cho chàng...
Nhưng ...có lần đã trên hai tháng rồi mà anh vẫn biệt tăm khiến Hưng hoang mang...Chàng đành xin nghỉ vài ngày để trở lại cơ quan...
Vừa bước vào phòng chú Tư để chào hỏi,Hưng bỗng thiếu điều bật ngửa khi nghe chú nói :
-Thằng Đạt nó...ở tù rồi !
Hưng hoảng hốt :
-Sao thế chú ?
Ông Tư trầm ngâm :
-Nó lợi dụng con Thủy sơ hở...Hôm ấy cơ quan mình vừa nhận được tiền ở trên chuyển về...Vì số lượng tiền quá nhiều mà két sắt của mình thì ít nên nó mới tạm cất phần còn lại trong phòng của nó.Nó định bụng khi tới sáng thứ hai,các cơ quan sẽ đến nhận lương thì phát số tiền này trước...Không ngờ,đêm ấy thằng Đạt lẻn vào...
Hưng đứng chết trân trong khi chú Tư vẫn tiếp tục :
-Lúc đầu thật ra ai mà nghi cho nó ? Mọi nghi vấn đều dồn vào con Thủy thôi...Đồng tiền dễ làm cho con người ta lóa mắt mà ?