Làm thịt đứa em gái - truyện sex
Chều hôm thứ 5vừa rồi là 1 ngày mát mẻ…ban trưa có mưa tí xíu khiến tôi và Quyên khá hồi hộp…ko biết trời có kịp tạnh để ngày vui của chúng tôi được diễn ra hay không??...may sao trời cũng chiều lòng người,đến khoảng 5h thì trời tạnh hẳn…ko khí se lạnh mát mẻ…sáng thứ 3,mẹ đã có mặt ở Sài Gòn cùng em gái tôi…bà mắng cho tôi 1 trận vì cái tội ko lo học hành mà yêu đương nhăng nhít…nhưng tôi cứ ôm chầm lấy bà,năn nỉ,xin lỗi đủ cả…thấy cái mặt vừa tội vừa fấn khởi của tôi,mẹ cũng đành lắc đầu…cũng may 2 đứa ko gây ra chuyện j quá lớn nên mẹ cũng dễ chấp nhận…thêm vào đó,gia đình Quyên cũng đàng hoàng,khá giả nên mẹ tôi đành nhắm mắt cho qua…lũ bạn tôi biết tin ai cũng chúc mừng…mừng vì tôi có 1 vị ‘hôn thê’ quá xinh và gia đình bên ngoại thì khỏi chê…tôi cũng lường trước mọi người sẽ nghĩ tôi sau này dựa thế Quyên…nhưng tôi tự hứa với lòng sẽ cố gắng hết sức để mọi người phải nể vì nămg lực thật sự chứ ko thì mang tiếng ‘ăn bám’ gia đình vợ….
Buổi tối thân mật diễn ra giữa 2 gia đình cùng khoảng 10 người bạn thân của 2 đứa…mẹ tôi cứ nhấp nhổm vì lo ko nói với họ hàng ở quê,sau này họ trách thì khổ,nhưng tôi an ủi đây chỉ như 1 lễ ra mắt nhỏ giữa 2 gia đình thôi,ko cần fải long trọng quá…vì dù sao 2 đứa cũng còn đi học…2 bên gia đình trò chuyện khá hợp,cũng vì mẹ tôi khá dễ tính…mọi người đều thống nhất,tuy công nhận qua lại giữa 2 đứa nhưng cũng cần hạn chế tiếp xúc,tránh để ảnh hưởng việc học,tạm thời Quyên sẽ về nhà của anh hai ở quận 9 sống để có người giám sát…còn chuyện cưới xin thì để sau khi học xong thì tính tiếp…tôi hơi bùn,vậy là sau này cơ hội gặp Quyên sẽ ít hơn…nhớ em chết mất thôi…nhưng lúc vào wc,anh hai Quyên đã ‘bật đèn xanh’ cho tôi:
_Chú cứ yên tâm…anh cũng không phải loại cổ hũ khó nhằn j…nếu mún gặp nhau thì cứ tới nhà mà gặp…anh ko cấm cản chuyện đó…anh thì công tác liên miên nên ko thể lúc nào cũng ở nhà giám sát 2 đứa được….chủ yếu tụi bây phải tự giác,đừng làm j quá đà…kẻo mọi chuyện đỗ vỡ thì người thiệt là mấy đứa thui…lúc đó anh ko giúp được đâu…chú hiểu ý anh nói chứ???
_(oh yeah…ko ngờ nhìn mặt lấc cấc thế mà cũng tâm lí gúm,em là em thần tượng anh rồi đó…nhưng cũng phải giả bộ mặt nghiêm chỉnh)…dạ…em hiểu…em sẽ cố gắng để ko làm mọi người thất vọng…cám ơn anh rất nhiều…
_Uhm…chú hiểu là tốt rồi…ko cần cảm ơn j đâu….chỉ cần chú có bạn bè hay chị gái nào xinh xắn mà chưa có người yêu giới thiệu cho anh là được rồi…hehe (Ơ…đis mịa…sụp đổ hình tượng rầu…^.^)
Mọi người nâng li chúc mừng chúng tôi…ko khí diễn ra rất vui vẻ và ấm cúng…có vẻ bố Quyên đã dần dần chấp nhận tôi,ông ko nhìn tôi bằng ánh mắt cau có nữa,tuy chúng tôi vẫn chưa thể nói chuyện gần gũi với nhau…nhưng được thế là tốt quá rồi…thời gian còn dài mà…
Tiệc tan…bạn bè của 2 đứa kéo nhau ra về…mẹ và em gái tôi về nhà ông anh 2 ở quận 9 ngủ…tôi được fép chở Quyên đem đống quà về fòng trọ…nhân tiện sắp xếp quần áo của em lun…mọi người cho chúng tôi 1 đêm nay để “tâm sự” với nhau (mặc dù ông bố Quyên phản đối,bắt em fải về nhà ở Bình Dương nhưng có ông anh trai đỡ lời nên mới được đấy)…tôi chở em cùng đống quà mọi người tặng về fòng trọ…cả 2 đều sung sướng không nói nên lời…trải qua bao gian lao thử thách…tuy chưa đến được cái đích cuối cùng nhưng bước đầu đã có những thu hoạch ngọt ngào…2 đứa tranh nhau mở quà như con nít…từng gói quà được giành nhau xé ra, xuất hiện những chiếc ly đôi,hộp nhạc,quà lưu niệm…các bạn biết lũ khỉ trong nhóm nhảy tặng chúng tôi cái j ko???...tụi nó tặng 1 cái quần sịp đàn ông và 1 bộ đồ lót phụ nữ viền ren…với lời nhắn: “Hãy mặc nó và tận hưởng đêm nay đi nhé…hehe…ah quên…đêm nay tụi mày có mặc j đâu…thôi thì mai mốt mặc vậy…hehe…PS: tao mới chôm của ông bà già đó,đẹp hen??”…bố tụi mày mấy thằng khỉ…mai ông lên trường bẻ chân hết…^.^…em cứ ôm cái đống đồ đó cười ngặt nghẽo…tôi cũng cười trừ rồi loay hoay với đống quà còn lại…chợt,em hỏi tôi:
_Ủa..anh ơi…sao có người tặng mình 1 sợi dây chuyền giống sợi mà anh hay đeo trên cổ thế??
Tôi giật mình quay lại…đúng là sợi dây chuyền ấy rồi…sợi dây mà tôi tặng cho Uyên nhân dịp sinh nhật (chắc mọi người còn nhớ đúng ko??)….sao cái sợi dây chết tiệt lại xuất hiện ơ đây chứ??...chắc chắn là Uyên đã gửi nó tới…nhưng bằng cách nào và tại sao Uyên lại biết hum nay chúng tôi đính hôn…Uyên có ý j khi gửi nó tới đây??...Quyên rút trong hộp ra 1 tấm thiệp nhỏ,đọc to:
_ “Nhờ Long thay Uyên đeo sợi dây cho người xứng đáng với nó…”
Tôi giật tấm thiệp trên tay Quyên…đúng là nét chữ của Uyên rồi…ko lẫn vào đâu được…
_Uyên..(em nheo mắt nhìn tôi)…ko phải là Uyên…???
_Uhm…(tôi cúi đầu)…
_Sao nó lại biết hum nay chúng ta đính hôn…lại còn gửi sợi dây này tới nữa chứ…anh nói với nó ah??
_Ko…anh ko nói…anh có điên đâu…
_ “Anh có điên đâu”…(em nhại lại)…bộ anh mún giữ kín chuyện chúng ta để tính chuyện bắt cá 2 tay đúng ko?
_Ko…em đa nghi quá…làm j có chuyện đó…
_Vậy chứ sao anh ko nói thẳng chuyện chúng ta cho nó biết??
_Thì em cũng thấy đó…(tôi fân trần)…mấy bữa nay bận túi bụi,cả đống chuyện phải lo…thời gian đâu mà anh gặp Uyên mà nói chứ…
_Vậy anh tính chừng nào nói??...có cần em gặp nó nói giùm ko??
_Ấy ko…để vài bữa lo xong mọi việc anh sẽ nói liền mà…em tin anh đi…bây giờ anh chỉ yêu mình em thôi…
_Thôi được rồi…em tạm tin anh đó…dám làm chuyện j xấu xa sau lưng em thì coi chừng…(em dí dí nắm đấm…vãi)
_Anh làm j có gan đó…hihi….
_Anh dám có gan đó lắm à…lo mà giải quyết ổn thỏa đi…em ko mún gây rawcs rối cho ai cả…nhưng đêm dài lắm mộng…anh cứ liệu đó…(Em chu cái mỏ lên thách thức)
Tôi kéo em vào lòng…hun 1 cái lên cặp môi cong cong dễ ghét…em đẩy tôi ra cắn tôi 1 cái ngay vai rồi đè ra hun ngấu nghiến…(công nhận em thuộc tuyp khoái bạo lực nhỉ…)…chúng tôi ôm nhau ngủ mà ko làm j cả…cả ngày hum nay mệt rũ rượi rồi…
Mấy ngày sau,tôi giúp em chuyển đồ về quận 9 với anh trai…tranh thủ dẫn mẹ và em gái đi Suối Tiên,Đầm Sen,đi Parkson ăn gà rán…tôi cũng dẫn Quyên đi theo để em có cơ hội hòa nhập với gia đình tôi…Quyên được cái nắm tâm lí chị em phụ nữ khá tốt,đặc biệt rất biết chiều con em gái mới hox lớp 6 của tôi,2chị em cứ tíu ta tíu tít hạy hết chỗ này đến chỗ nọ…chụp ảnh,ăn kem,chơi trò chơi…tranh thủ lúc 2 chị em chơi đạp vịt,tôi lon ton ngồi bên cạnh hỏi mẹ:
_Sao…mẹ thấy được ko??
_cái j được??
_Thì Quyên đó…mẹ thấy cô ấy có ổn ko??
_Ổn hay ko thì tôi chưa biết…nhưng sao tao thấy nó có vẻ ăn chơi quá…
_Ăn chơi j mẹ…mẹ cũng thấy ba của Quyên nghiêm lắm mà…
_Nghiêm đâu tôi ko biết…nhưng mà đi học mà nhuộm tóc vàng…rồi còn mang giày cao gót nữa…như thế mà thầy cô cho zô trường ah???
_Axc…nhuộm tóc mà mẹ kêu ăn chơi…tụi con đã là sinh viên hết rồi,đâu còn là học sinh cấp 1,cấp 2 đâu mà trường cấm nhuộm tóc…đó là làm đẹp đấy mẹ…với lại mấy bà cô trong trường con cũng nhuộm tóc đầy ra đó…có sao đâu…
_Thì mẹ nói thế…mày cũng nên bảo ban nhắc nhở nó tí…làm đẹp thì mẹ ko cấm…chỉ cần đừng làm quá là được…
_Vâng con biết rồi…con sẽ nói cô ấy…
_Mà còn chuyện này nữa…mày cũng nghe ba con quyên nói rồi đó…tuy cho 2 đứa yêu nhau nhưng cũng phải có chừng mực…trước mắt phải lo học hành đi…ra trường kiếm công việc tử tế rồi hẳn ấy…mày cũng thấy gia đình người ta khá giả thế nào rồi đấy…nếu ko có công việc ổn định thì người ta khinh cho đấy…mẹ ko thể cho mày nhiều được…chủ yếu là fải tự mình vươn lên…biết ko…???
_Dạ…con biết rồi…con hứa với mẹ sẽ cố gắng chứng tỏ mình…để mọi người đều nhìn nhận năng lực của con…
_Uhm…mày trước giờ cũng là đứa hiểu chuyện…mẹ chỉ nhắc nhở thế thôi…
Mẹ và em gái tôi ở lại Sài Gòn 5 ngày rồi cũng lên xe về quê…trước khi đi Quyên còn dúi cho em tôi 1 con gấu bông…tôi trách sao chiều nó quá,sau này nó đòi j cũng ko được mua…nhưng em nói:
_Kệ mà anh…người ta nói “giặc bên Ngô ko bằng bà cô bên chồng”…giờ 2 chị em thân thiết với nhau thì sau này khỏi lo nó ăn hiếp em…hihi…
_Thôi đi cô nương…ai mà ăn hiếp được em….anh bái làm sư fụ…hihi..
_Ah…anh dám nói xấu em hen (em nhéo tôi 1 cái đau điếng)
_Ái…ái thấy chưa…em thế này mà ai ăn hiếp được…
_Hihi…biết thế là tốt…ah…mẹ về rồi đấy…
_Uhm…thì sao???
_Còn sao trăng j nữa…quên là hứa chuyện j rồi ah?
_Chuyện j là chuyện j???
_Ah…vậy thì để em gặp nó giải quyết hen???
_Ah…anh nhớ rồi…để anh lo…em đừng có động vào…
Em mà ko nhắc thì tôi cũng quên béng chuyện này mất…đúng là còn 1 chuyện phải giải quyết rõ ràng…tránh dây dưa về sau…tối hum đó…sau khi chở em về giao tận tay cho ông anh hai…tôi nhấc điện thoại call cho Uyên…tút…tút…chỉ sau 3 hồi chuông Uyên đã bắt máy…giống như em đang chờ cuộc gọi của tôi vậy:
_Alô…Uyên hả…Long nè…
_Uhm…Uyên biết Long sẽ gọi cho Uyên mà…
_Sao Uyên biết???
_Chỉ là biết thế thôi…
_Uyên vào lại sài gòn chưa
_Vào được gần 1 tuần rồi
_Uhm…giờ Uyên rảnh ko…Long mún nói chuyện với Uyên…
_bây giờ ah…uhm…cũng được…Uyên cũng có chuyện mún nói với Long…
_Uhm…vậy Long chạy xuống kí túc xá hen…Uyên ra cổng chờ hen??
_Thôi…Uyên ko còn ở kí túc xá nữa…chuyển tới nhà bà cô gần trường rồi…địa chỉ nè…XYZ…tới đi…
_Uhm…vậy ah…Long tới lun đây…
Vòng vèo 1 hồi,tôi cũng tới đúng địa chỉ…nó là 1 căn nhà trệt nằm trong 1 căn hẻm nhỏ…cũng may nó nằm đầu hẻm nên cũng không khó tìm lắm…tôi bấm chuông cửa…Uyên xuất hiện trong bộ đồ ngủ màu xanh nhạt…nhìn sắc mặt em ko được tốt,trông có vẻ xanh xao lắm…tôi theo em dắt xe vào sân…bước vào trong căn nhà nhỏ…có 1 phòng khách,1 phòng ngủ…còn fía sau hình như là bếp và wc…tôi hỏi:
_Uyên ở với cô ah?? Có còn ai nữa ko??
_Ko…chú mới mất nên cô ở có 1 mình bùn…nên gọi Uyên đến ở cho zui…
_Con cái cô đâu??
_2 anh đều học ở Hà Nội hết…chỉ có mình cô ở đây…
_Vậy ah…thế cô đâu…
_Cô về quê thăm nội rồi…
_Uhm…vậy ah…
_Uhm…thôi vào phòng nói chuyện…Uyên mún nằm 1 chút…đau đầu quá…
Tôi theo em vào căn phòng ngủ…bên trong có kê 1 cái giường nhỏ…em ngả mình xuống…tôi cũng ngồi xuống cạnh mép giường…
_Uyên bệnh ah….đã uống thuốc j chưa…???
_uhm…tự nhiên mấy bữa nay đau đầu và mệt mỏi quá…ko ăn uống được j cả…
_vậy ah…tuy Uyên đang mệt…nhưng thôi…Long cứ phải nói thẳng chuyện này…
_Uyên biết Long tính nói chuyện j rồi…
_sao Uyên biết chuyện jữa long và Quyên…lại còn biết được ngày…
_Ngày đính hôn của Long chứ j…tại sao Uyên biết ko quan trọng…chủ yếu mọi việc đã xảy ra rồi
_Uhm…vậy sao Uyên lại gửi sợi dây chuyền cho Long…
_Thì…nó xứng đáng với người khác…Uyên thấy mình ko thể đeo nó nữa…Uyên gửi lại cho Long để Long đeo cho người hợp với nó…
_Uyên nói j lạ vậy…Long tặng cho Uyên thì nó là của Uyên…sao Uyên nỡ vứt bỏ nó dễ dàng như thế…
_Câu đó phải để uyên hỏi mới đúng…Long mới là người dễ dàng vứt bỏ mọi chuyện…bây giờ Long tới đây trách Uyên…chứng tỏ mình vô can trong chuyện này ư??
_(tôi cúi đầu)…Long biết…Long là người sai trong mọi chuyện…nhưng bây giờ mọi chuyện đã thành ra thế này…đâu thể làm j khác được…
_Không thể làm j khác ư??...nói cho Uyên biết…bắt đầu từ lúc nào???...bắt đầu từ lú nào mà Quyên lại xen vào chuyện chúng ta….
Tôi ngậm ngùi kể lại cho Uyên nghe mọi chuyện…từ cái lúc tôi ngồi dầm mưa trên cầu Thủ Thiêm cho đến những chuyện mới xảy ra đây…Uyên im lặng ngồi nghe tôi nói…những giọt nước mắt khẽ rơi nhưng được chùi vội vàng…nhìn em tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng…có lẽ suốt cuộc đời này tôi chẳng thể nào trả hết cho em…tôi nắm lấy bàn tay em siết nhẹ,từng tiếng nấc của em nghe nhói lòng…tôi chỉ biết thở dài lau nước mắt cho em…chứ đành bất lực mà thôi…
_Thôi Uyên đừng khóc nữa…nhìn Uyên khóc Long đau lòng lắm…long có lỗi với Uyên…giờ không biết làm sao để bù đắp cho Uyên…
_Bù đắp ư???...long có trả lại sự trinh trắng cho Uyên được ko…Long có trả được những nỗi đau xé trong Uyên ko…huhu…Long ác lắm…đã quen nó sao còn quay lại với Uyên làm j….hức…bộ Uyên là con rối trong tay Long hả…thích thì chơi…ko thích thì vứt 1 xó…huhu…
_Long biết…giờ có làm j cũng vô ích…thôi thì Uyên hãy quên Long đi…như quên 1 quá khứ đau lòng đó…trên thế giới này còn quá nhiều người đàn ông tốt hơn long nhiều…chắc chắn sẽ có người đối xử tốt với Uyên….Uyên cứ coi như Long ngốc nghếch,vô phúc nên ko giữ được Uyên…dù sao bây giờ chưa phải là quá muộn…jữa 2 chúng ta cũng ko có j ràng buộc…thôi thì…
_Ko có sự ràng buộc j ư….đơn giản quá nhỉ???
_Ý của Uyên là sao??
Em ko nói j cả…chỉ im lặng mà khóc rấm rứt…bản chất em đã mít ướt rồi…jờ còn chịu cú shock này nữa…em cứ khóc mãi ko thôi…tôi đưa cho em lốc khăn giấy trên kệ,em sụt sịt lau nước mắt…tôi nói:
_Thôi…cũng muộn rồi…những j cần nói Long đã nói hết rồi…Uyên suy nghĩ nhưng đừng lụy quá hen…nhớ giữ gìn sức khỏe đó…Long về đây…
_Từ từ đã…(em đưa cho tôi cái khăn giấy tèm lem nước mắt)…giục jùm Uyên cái này…
Tôi cầm mẫu khăn giấy,tính bỏ vào cái thùng rác nhỏ góc fòng nhưng em ngăn cản:
_Đừng bỏ vào đó…đem xuống dưới bếp có sọt rác đó…bỏ vào…
_Thôi…mất công quá…để lát Long a ngoài kia vứt lun cũng được…
_Ko…Uyên nói sao làm vậy đi…đem xuống thùng rác dưới bếp bỏ đi…
Tôi ậm ừ…khó hiểu nhưng vẫn đem xuống bỏ thùng rác dưới bếp…đó là 1 chiếc thùng rác nhỏ…loại bấm nút thì nó bật nắp lên ấy…tôi càu nhàu bấm cái nút dưới chân…cái nắp bật ra…bên trong chỉ có cái túi ni-long mà ko có tí rác nào…ah mà ko…nhìn kĩ thì có 1 cái que j ấy…giống cái cặp nhiệt kế…tôi cầm lên xem tthì giật nẩy mình…trời đất…là 1 cái que thử thai…tuy ánh sáng lờ mờ nhưng tôi vẫn nhận ra trên mặt que có 2 gạch…hum đi nghe giáo dục giới tính ở trường,bà cô y tế nói nếu que có 2 gạch thì đã có thai…tôi như ko tin vào mắt mình…ai có thai kia chứ??...bà cô của Uyên ư….hay là…trời…tay tôi run rẩy cầm ko vững cái que ấy…Tôi thả chiếc que vào lại thùng rác…lau vội mồ hôi,tôi lật đật lao về…ko dám nhìn Uyên…nhưng khi đi qua fòng Uyên,em hỏi với:
_Sao nhìn hớt hơ hớt hải vậy…???
_Ah..uhn…(tôi chùi mồ hôi trên trán)…ko có j…tại có việc đột xuất nên fải về gấp…
_Việc gấp…hay là…nhìn thấy cái j ko mún thấy..(em mỉa mai)
_Ko…có..có…thấy j đâu (tôi lắp bắp)…thôi Long về đây…
_Uhm…ra cứ để cửa đó…lát Uyên ra khóa….
_Uhm…ngủ ngon…Long về…
_Uhm…yên tâm…chúng ta sẽ còn gặp lại nhau mà…ko sớm thì muộn…
Tôi lao xe trong màn đêm mịt mù…cơn sợ hãi kéo đến bao quanh…lần đầu tiên tôi thấy sợ thế này…tôi ko dám hỏi thật Uyên…có fải em đã có thai…nhưng tôi sợ…nếu em khẳng định có thì tôi sẽ chết mất…tương lai đang bắt đầu mở ra trước mắt tôi…chỉ trong khoảnh khắc nó có thể sụp đổ trong chớp mắt…rồi đây…tôi làm sao đối mặt với mẹ tôi…với gia đình Quyên…đặc biệt…là Quyên…tôi ko mún tưởng tượng cái viễn cảnh đen tối ấy…tâm trí tôi rối bời…tôi phải làm sao đây????
Tags:
Truyện người lớn